“Ngày…tháng…năm 20…
Con gái yêu quý….!
Hôm qua là ngày sinh nhật gái yêu của bố tròn 7 tuổi, vậy là cái sinh nhật thứ 2 của con không có bố ở bên!
Hôm trước bố nghèo quá, trong túi còn không nổi 100 nghìn, đành vay tạm thêm từ lợn của anh Bin. Muốn đưa các con đi chơi, mua cho con gái bố thật nhiều quần áo, đồ chơi đẹp mà lực bất tòng tâm, đành cho 2 con vào hiệu sách, mua vớ vẩn gọi là có quà. Nhìn 2 cái bóng bé nhỏ, xiêu vẹo dựa vào nhau đi trong ngõ vắng, trái tim bố như nghẹn lại và lâu quá rồi, cảm xúc tưởng chừng chai sạn lại đập nhịp đớn đau. Vì đâu nên nỗi chia ly này??
Con gái, bố thương yêu 2 anh em con hơn chính bản thân mình. Hãy lớn lên trong hạnh phúc và bình an, con nhé! Rồi cuộc đời con sẽ tươi đẹp và đầy ắp tiếng cười, bố xin lỗi 2 con vì tất cả!!!
Vậy là chúng tôi đã ly hôn được 2 năm! Nhưng 2 năm qua tôi luôn phải sống trong dằn vặt vì cảm giác tội lỗi với chính các con của mình. Luôn đau đáu một khắc khoải trong tâm, rồi đây…con tôi sẽ ra sao khi bố – mẹ chạy theo cuộc vui của mỗi người, bỏ mặc chúng bơ vơ trong tuổi thơ của chính mình?
Trước khi ly hôn, đã bao giờ, dù chỉ phút giây thôi, chúng tôi nghĩ về các con của chính mình, nhìn lại những đôi mắt trong veo của 2 đứa trẻ. Chúng không hiểu sao anh Bin về với bố mà bé Zen lại phải ở cùng mẹ.
Những lần đầu được gặp lại nhau, con bé luôn ngơ ngác hỏi: “Anh ơi, sao mình không được ở cùng nhau nữa? Em nhớ anh lắm, cả ngày chỉ chơi một mình, chẳng có ai chơi cùng. Em thích ngày cuối tuần vì ngày đó em được gặp anh!”.
Giọng thằng anh dường như nghẹn lại: “Vì bố mẹ ly dị rồi, Zen phải cố học ngoan thì cuối tuần mình lại được gặp nhau”.
“Anh ơi, nhưng tại sao bố mẹ lại không ở với nhau nữa? Em thích đi chơi có cả bố và mẹ cơ. À mà anh ơi, ở trường có thằng Lu nó trêu em, nó giật tóc em đau lắm. Sao anh không đến đánh nó cho em?”.
“Zen ngoan, lần sau anh sẽ đánh nó cho em”, thằng anh nắm đôi tay nhỏ bé như muốn chở che cho em mình nhưng nó hiểu rằng nó không thể, không thể như ngày xưa nữa. Chúng không còn có thể đi học cùng nhau, lớn lên bên nhau và có một ấu thơ hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.
Đi sau…mỗi tiếng “anh ơi” khắc khoải của con như một nhát dao xé toang cảm xúc, tôi khóc ra những ân hận muộn màng.
Các con tôi, có tội tình gì? Những tưởng ấm êm hạnh phúc, bỗng chốc bơ vơ như lá xoáy ngược dòng, ngơ ngác đến cô đơn. Chúng không hiểu rằng, mọi thứ từ nay sẽ khuyết đi một nửa, một nửa của yêu thương và hạnh phúc đong đầy. Tâm hồn chúng còn quá ngây thơ và non nớt để có thể đón nhận được sóng gió chia ly. Tuổi thơ, chúng cần cha để chở che, cần mẹ để vỗ về nâng giấc. Trẻ thơ như tầm gửi, bấu ví vào hình bóng mẹ cha để trưởng thành lớn khôn. Nhưng với các con tôi, còn bến bờ nào để chúng tựa nương?
Rồi đây, ai dám chắc sẽ không có cảnh mẹ ghẻ con chồng? Ai dám chắc sẽ chẳng có cha dượng con riêng? Ai dám chắc các con tôi sẽ không phải hứng chịu những đắng cay, tủi nhục, bia miệng tiếng đời?
Chúng cần được yêu thương, được chở che đủ đầy để tuổi thơ mãi là ký ức thần tiên. Chúng đâu đã làm nên tội tình gì để phải chịu cảnh trái ngang đến dường này? Phải chăng, người lớn chúng ta quá ích kỷ để rồi tâm hồn con trẻ phải hứng chịu sự đắng cay nghiệt ngã?
Từng câu hỏi không lời giải đáp cứ đau đớn trong lòng, hằn cứa lên những vết thương tưởng đã lành theo năm tháng.
Tôi với vợ từng có những tháng năm đẹp đẽ, từng yêu thương đến 7 năm để rồi kết thúc viên mãn trong hôn nhân cổ tích và hai thiên thần bé nhỏ lần lượt ra đời.
Những tưởng mọi thứ sẽ mãi êm đềm như vậy nhưng những cái tôi vô lý, những tranh cãi vì nhiều điều chẳng đâu…cộng thêm lòng kiêu hãnh của mỗi người quá lớn đã vô hình khiến chúng tôi ngày càng xa nhau. Để rồi kết cục là sự chia ly, đẩy các con tôi đến bến bờ bất hạnh. Lớn theo cha, nhỏ theo mẹ, vậy là một gia đình hạnh phúc bỗng chợt nát tan vì sự ích kỷ của người lớn.
Giá như được quay lại những ngày tháng đó, tôi sẽ giữ chặt lấy mái ấm hạnh phúc của mình, bỏ qua hết tất cả những hiểu lầm nghi kỵ, mở lòng hơn để vợ chồng hiểu nhau, để các con tôi được là những thiên thần, để trái tim tôi chẳng phải đớn đau đến tận bây giờ. Đôi tay tôi sẽ chẳng bao giờ buông lơi để giọt hạnh phúc rớt rơi vuột mất.
Cuộc sống giờ nhiều thay đổi, cơm áo gạo tiền khiến con người ta sống vội hơn nhưng cũng vị kỷ hơn. Nhiều người quan điểm thoáng về hôn nhân, hợp thì ở không thì chia tay. Người ta sẵn sàng vứt bỏ gia đình để chạy theo những phù phiếm xa hoa; bao biện bằng quan điểm, ai cũng chỉ sống một lần, cần phải làm những gì mình thích…
Nhưng nên nhớ, sau những hào nhoáng nhất thời đó, chờ đợi bạn sẽ là những thao thức đêm đen, những ánh mắt con thơ khắc khoải mong chờ, những dằn vặt dai dẳng trong tâm hồn…để rồi mang theo chấp niệm, thốt lên hai từ “giá như…”.
Trong cuộc sống, điều bạn thích không phải lúc nào cũng là chân giá trị, nó phải kèm theo đó là trách nhiệm của bản thân đối với gia đình và xã hội. Sống cho những người thân yêu được hạnh phúc mới chính là hạnh phúc lớn nhất, ý nghĩa nhất của một đời người.
Gia đình là tất cả, là chốn yêu thương, là tổ ấm ta tìm về mỗi khi mệt mỏi với giông bão đường đời nhưng cây hạnh phúc chỉ nở hoa nếu được vun đắp đủ đầy.
Nghĩa vợ chồng là nghĩa tào khang, cần phải được gìn giữ bởi sự nhịn nhường, lắng nghe và sẻ chia chân thành. Mỗi khi trắc trở, đừng nghĩ mình đã làm gì cho người ta mà hãy nghĩ người ta đã làm được những gì cho mình. Bỏ đi cái tôi, bạn sẽ chợt thấy lòng mình bình yên trở lại!
Trước khi từ bỏ, hãy nhớ lại lý do khiến ta bắt đầu!
Đêm buồn 20…
Đậu
Theo: NĐT