Bản chuyển thể năm 1997 của đạo diễn Adrian Lyne có lẽ là phiên bản Lolita đáng chiêm nghiệm nhất cho những người đam mê cái đẹp. Từ góc máy, màu sắc đến thời trang trong phim là đường dẫn trải đầy hoa đến một “chiếc bẫy đạo đức”.
Lolita của Vladimir Nabokov là một trong những tác phẩm văn học gây tranh cãi nhất mọi thời đại. Cho đến bây giờ, câu chuyện về cô bé Dolores Haze và người cha dượng Humbert Humbert rốt cuộc là “lãng mạn hóa tội ác” hay “mượn cái đẹp để lột tả những nguy hiểm kế cận trong cuộc sống” vẫn chưa thể có kết luận. Tuy nhiên, nghệ thuật sử dụng ngôn từ đầy hoa mỹ của Nabokov là điều không thể phủ nhận. Những phương pháp tuyệt đẹp để diễn tả cái đẹp ấy tiếp tục được các nhà làm phim biến hóa thành các sắp đặt thị giác.
Mỗi khung cảnh trong phim đều thơ mộng như một bức tranh, đến nỗi nếu không giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo, bạn sẽ dễ rơi vào lập trường của Humbert (Jeremy Irons), càng nên cảnh giác hơn bởi cả phim và truyện đều được kể theo góc nhìn của ông.
Nếu nữ diễn viên Dominique Swain đã làm sống dậy một Lolita vốn “ngây thơ vô số tội” và đẹp đến nao lòng thì những điểm “focus” của máy quay đều được chiếu theo tầm mắt của Humbert. Điều đó càng làm cho hình ảnh Lolita trở nên khơi gợi và ám ảnh.
Chiều không gian trong phim trải dài từ thập niên 20 đến thập niên 50. Đây được xem là giai đoạn chuyển mình đáng nhớ trong thời trang nữ giới khi họ dần cởi bỏ corset và thay thế bằng những trang phục thoải mái, phóng khoáng hơn. Nguyên do là vì ảnh hưởng của chủ nghĩa siêu thực và phong trào nghệ thuật Art Nouveau, một trào lưu hướng đến sự tối giản, và bình dị hoá những quy tắc ăn diện của giới thượng lưu thập niên trước.
Humbert Humbert lần đầu tiên nhìn thấy Dolores (hay Lolita theo cách gọi của ông) trong khu vườn sau nhà của gia đình Haze. Cảnh tượng bé gái nằm trên bãi cỏ, chăm chú lật mở từng cuốn tạp chí trong bộ váy hoa nhí xuyên thấu và ôm sát vào người vì thấm nước khiến Humbert và có lẽ là cả người xem phải bật thốt vì “choáng ngợp”.
Cách ăn mặc của Dolly bị ảnh hưởng bởi mẹ của cô – bà Charlotte khá nhiều. Cả hai đều thích những set đồ hoa tươi mơn mởn, áo trễ vai và chân váy xập xòe. Đều thích khoe eo, yêu màu son đỏ và chuộng màu pastel. Sự xuất hiện của Humbert trong “khu vườn mùa Hạ” của mẹ con Dolores bất chợt lại như kẻ ngoại lai đang rình rập để vụng trộm “trái cấm”.
Một set đồ yêu thích khác của “Lo” là bộ jumpsuit cổ áo thủy thủ, kết hợp với kính mắt gọng nhựa và trở thành biểu tượng của thời trang điện ảnh. Trong phim cũng xuất hiện một phân cảnh Lolita mặc áo bra cùng quần short màu trắng để chơi tennis, gợi nhớ đến quy tắc trang phục truyền thống lâu đời của giải đấu Wimbledon.
Dolores nữ tính và preppy, phong cách ấy rất dễ đoán và dường như không hề thay đổi, ngay cả khi trải qua cú sốc mất đi người thân và nương tựa Humbert. Những thiết kế viền ren mang hơi hướng của thời kỳ Victoria ngày nay đã trở thành đặc trưng của phong cách Lolita. Trong trường hợp này, thời trang là chìa khóa để tạo ra sự tương phản giữa vẻ ngoài và nội tâm của Dolly. Đó có thể là một bé gái 14 tuổi, mặc đi mặc lại những bộ đồ quen thuộc, nhưng lời nói và hành động thì kịch tính đến phát điên (ít nhất là Humbert đã phát điên). Dù có phải lòng người đàn ông nào, Lolita từ đầu đến cuối phim vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành, tủ đồ của cô nàng trước sau như một. Và đây là sức mạnh gợi nhắc của thời trang.
Theo: elle