“Tôi đã làm giàu như thế đấy!” hé lộ bí mật thành công của J. Paul Getty và vạch ra con đường cho những người mong muốn tiếp bước ông.
J. Paul Getty (1892-1976) là nhà tư bản dầu mỏ người Mỹ gốc Anh.
Năm 1957, tạp chí Fortune gọi ông là người giàu có nhất nước Mỹ. Đến năm 1966, sách Kỷ lục Guinness ghi danh ông là công dân giàu có nhất hành tinh với khối lượng tài sản ước tính 1,2 tỷ USD.
Mặc dù có khối tài sản khổng lồ, tỷ phú Getty sống vô cùng đạm bạc, thậm chí là tằn tiện. Ông thường xuyên được góp mặt trong danh sách “top những tỷ phú keo kiệt nhất thế giới”.
Là con trai của thương gia dầu mỏ, tỷ phú Getty tiếp xúc “virus” của cơn sốt dầu ngay từ thuở ấu thơ và cũng không thể kháng cự “căn bệnh truyền nhiễm” này.
Một canh bạc ly kỳ với những khoản đặt cược khổng lồ đã thu hút và kéo ông vào vòng xoáy của những người tìm dầu liều lĩnh.
Getty thực sự đã có khoảng thời gian học nghề vất vả ở vị trí thợ phụ và chân chạy vặt trong các mỏ dầu của cha. Từ đó, ông quyết định gia nhập ngành dầu mỏ.
Tôi đã làm giàu như thế đấy! hé lộ những bí mật thành công của J. Paul Getty và vạch ra con đường cho những ai mong muốn tiếp bước ông. Thông qua cuốn sách, tỷ phú Getty truyền tải hai thông điệp.
Bìa sách Tôi đã làm giàu như thế đấy! |
5 nguyên tắc để trở thành lãnh đạo giỏi
Tỷ phú Getty tự học cách lãnh đạo từ chính trường học gian khổ và thực tế nhất – bãi khoan dầu. Dù những giám đốc, lãnh đạo doanh nghiệp học được cách lãnh đạo ở trường đại học hay tích lũy trong công việc thực tiễn, một số nguyên tắc cơ bản vẫn cần được áp dụng.
Nếu chúng được tuân thủ, các nguyên tắc này sẽ có tác động rất lớn trong việc rèn ai đó cho vị trí lãnh đạo. Trong đó, tỷ phú Getty đưa ra 5 nguyên tắc quan trọng:
1. Làm gương là cách tốt nhất để hướng dẫn hoặc truyền cảm hứng cho người khác. Chỉ khi làm gương, lãnh đạo mới có thể tận dụng được hết khả năng của cấp dưới.
2. Một lãnh đạo giỏi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho hành động của những người dưới quyền trước cấp trên khi xảy ra sai phạm do bộ phận hoặc phòng ban dưới quyền gây ra.
3. Lãnh đạo không bao giờ yêu cầu bất kỳ ai dưới quyền làm những việc mà ngay cả chính mình cũng không có khả năng và không sẵn lòng làm.
4. Lãnh đạo phải vừa công bằng, vừa cứng rắn với cấp dưới của mình, thể hiện sự quan tâm những nhu cầu và làm mọi việc có thể để đáp ứng yêu cầu chính đáng mà họ đưa ra.
Vị lãnh đạo phải đối xử với cấp dưới bằng thái độ nhẫn nại, thấu hiểu, tôn trọng và trợ giúp họ hết mình. Mặt khác, người đó cũng không được nuông chiều họ và luôn phải nhớ rằng sự thân thiết là nguồn cơn sinh ra căm phẫn.
5. Một điều có vẻ nhỏ nhặt nhưng thực ra vô cùng quan trọng mà tất cả lãnh đạo nên ghi nhớ: Tuyên dương công khai và phê bình kín đáo.
Các nhân viên hoàn thành tốt công việc nên được ngợi khen trước mặt đồng nghiệp. Điều này thúc đẩy tinh thần làm việc của mọi người. Các nhân viên phạm sai lầm nên được góp ý riêng, nếu không họ sẽ xấu hổ và mất tinh thần làm việc.
Xây dựng phong cách cá nhân
J.Paul Getty không muốn trở thành kẻ giáo điều, luôn ái ngại trước ánh nhìn soi xét từ cộng đồng. Sự thành công và thịnh vượng thực chất bắt nguồn từ những điểm khác biệt của mỗi người.
Trong cuốn sách, Getty dẫn ra 2 ví dụ về sự giàu có và thịnh vượng bắt nguồn từ khác biệt điển hình: Rockefeller và Condrad Hilton.
Rockefeller bắt đầu sự nghiệp năm 1931, thời kỳ kinh tế suy thoái trầm trọng. Condrad Hilton tiến hành thu mua khách sạn khi toàn thị trường đua nhau bán và ngành bất động sản rơi xuống đáy.
Theo J. Paul Getty, khi mọi người cùng hành động giống hệt nhau, đó là thời điểm bạn nên trở thành kẻ nổi loạn, mạnh dạn khẳng định cá tính của riêng mình.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi suy nghĩ của chúng ta bị o ép và gò bó trong khuôn khổ hạn hẹp của tư duy số đông. Đúng là khó có thể cưỡng lại cám dỗ theo khuôn mẫu có sẵn, nhưng nếu không sống với chính ý tưởng, niềm tin của bản thân, chúng ta sẽ chìm nghỉm trong biển người chả bao giờ dám đứng lên đấu tranh cho chính bản thân.
Kết lại, doanh nhân thành công là nhà lãnh đạo xông xáo, tháo vát và khát khao cháy bỏng, không ngừng cống hiến vì mục tiêu cũng như lý tưởng của mình.
Họ sẵn sàng hành động dựa theo óc sáng tạo, năng lực và tư duy phán đoán của bản thân, thay vì tuân thủ các khuôn mẫu và cách làm của người khác.
Khi ấy, không còn ai dám nghi ngờ năng lực và thành tựu của nhà lãnh đạo, dù anh ta có khác biệt đến thế nào.
Theo: Zing